Ngày Xuân về quê đón Tết

Kể từ ngày xa quê cho đến nay tính ra thì đã hơn 15 năm, thế mà mãi cho đến năm nay mình mới được về quê đón tết trọn vẹn. Trước đây, vào dịp tết mình thỉnh thoảng cũng có về quê nhưng chỉ là về đón tết muộn, thường thì mồng ba hay mồng 4 tết mới về. Năm nay, vì trong nhà các anh em đều ở xa, người thì đi xa không về quê được, người thì đã có gia đình riêng nên phải chăm lo cho gia đình, trong nhà chỉ còn có ba với mạ (người Quảng Trị gọi mẹ/má là “mạ”), nên mình quyết định về quê đón tết với ba mạ.
Vì quyết định về quê phụ ba mạ chuẩn bị đón tết nên sáng ngày 27 tháng Chạp mình đã có mặt ở nhà. Trong nhà hiện không còn đông người như trước nên việc chuẩn bị tết cũng đơn giản, không mua sắm gì nhiều. Mạ thì lo việc bếp núc, ba thì lo quét dọn bàn thờ ông bà, mình thì phụ quét dọn nhà cửa và rửa ly tách. Làm vệ sinh xong rồi đến việc dâng hoa quả, bánh trái và các phẩm vật lên cúng Phật, cúng tổ tiên ông bà. Đến ngày 29 (năm nay không có ngày 30/tháng Chạp) là ngày gói bánh chưng bánh tét. Ba gói bánh còn mình thì ngồi buộc bánh và những lúc rãnh tay cũng tập tành gói bánh tét, bánh chưng. Riêng món bánh ít thì khỏi phải tập vì gói rất dễ.
Nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần tết đến mình cũng phụ gia đình trong việc quét dọn nhà cửa, chùi lư đồng, gói bánh chưng, bánh tét (phụ buộc bánh thì đúng hơn, hihi), nhưng mà lúc đó làm việc không đâu vào đâu, làm một tí là bỏ chạy đi lượm pháo khi nghe nhà hàng xóm đốt pháo tất niên. Hễ nghe ở đâu có tiếng pháo nổ là lũ trẻ trong xóm chúng tôi cùng cắm đầu cắm cổ mà chạy cho kịp, vì nếu không đến kịp thì những đứa trẻ khác lượm hết pháo. Đôi khi có những phong pháo nổ rất dòn và rất tốt nên chỉ còn sót lại vài quả pháo không nổ, đây là điều hơi buồn cho lũ trẻ chạy lượm pháo như chúng tôi. Cứ mỗi lần tết đến nghe pháo nổ vang hết nhà này đến nhà khác, rồi cùng nhau chay đi lượm pháo chưa nổ, rồi sau đó bày ra nhiều trò ngộ nghĩnh, tinh nghịch từ những quả pháo đã lượm được. Chính điều này khiến cho lũ trẻ cùng xóm như chúng tôi thêm gắn kết và thân thiết với nhau hơn. Ngày nay, mỗi khi tết đến, mọi người không còn nghe tiếng pháo nổ ran, lũ trẻ nhà quê ở độ tuổi như chúng tôi ngày xưa không còn có cơ hội chay đi lượm pháo nữa. Tết mà vắng tiếng pháo nổ làm cho không khí tết có vẻ trầm lắng và đượm buồn.
Lúc trước thì rất háo hức chờ đợi đón lễ giao thừa và ngày mồng một tết. Háo hức đón giao thừa để được lượm pháo và được đốt pháo hoa. Pháo đốt vào lễ giao thừa của nhà mình thì chỉ có an hem trong nhà lượm thôi, lũ trẻ hàng xóm không ai chạy đến tranh giành cả và mình cũng không chay đi lượm pháo ở nhà khác, vì cha mạ đã dặn kỹ là không được đi lượm pháo nhà khác trong lễ giao thừa, bởi vì đến lượm pháo như thế có nghĩa là minh đến xông đất nhà người ta, mà lỡ năm đó nhà họ có điều chi xui xẻo thì mình bị mang tiếng. Và lũ trẻ chúng tôi đều chấp hành răm rắp. Một điều háo hức nữa là sau khi cúng giao thừa xong thì được ăn bánh mứt thoải mái, ngày thường làm gì có mà ăn. Rồi sáng mồng một thì háo hức dậy sớm để được mặc quần áo mới, để nhận tiền lì xì. Bắt đầu đầu tháng Chạp là đã đòi ba mạ may quần áo mới, nếu bị từ chối thì mè nheo, khóc lẫy. Nếu không may gia đình năm đó thật sự khó khăn, không có tiền để may áo quần mới cho thì sáng mồng Một mặt buồn xo như nhà có tang, đúng là con nít! Giờ đây thì không còn là trẻ con nữa, nên không có háo hức chờ đón giáo thừa, và cũng không thiết tha gì với việc mặc quần áo mới đầu năm hay là nhận tiền lì xì nữa.
Con đường làng lầy lội
 
Có một điều chưa có thay đổi đó là con đường đất đỏ của làng tôi. Ngày trước, mỗi khi trời mưa thì con đường làng trở nên lầy lội, và trơn trợt. Có những đoạn đường bị nước ứ đọng và người đi lại nhiều khiến trở nên nhão nhẹt như là chè đậu xanh, trông thật ghê. Đường thì lầy lội, lũ trẻ học sinh cấp một cấp hai như chúng tôi thì còn nhỏ, đi bộ thì bị bùn vẫy lên đầy quần áo, đi xe đạp thì chân không đủ dài để chống mỗi khi xe bị xiêu vẹo, bị trợt, thế là hết đứa này “bắt ếch” lại đến đứa khác “bắt ếch” (đi xe mà bị ngã, rồi áo quần bê bết, lấm lem thì chúng tôi gọi đùa là “bắt ếch”). Hiện tại thì con đường làng ấy không có cải thiện gì cả, và thậm chí là năm nay đường càng bẩn và khó đi hơn, vì nhà nước đang có dự án làm đường nhựa, nhưng vì chỉ mới tiến hành thi công gia đoạn đầu là san lấp và giải phóng mặt bằng. Cho nên lớp đất mới đắp ở trên càng trở nên nhão nhẹt và lầy lội. Vì đường quá bẩn nên ai cũng ngại đi ra đường, mình cũng không ngoại lệ. Hy vọng là dự án làm đường sẽ sớm hoàn thành để quê tôi sớm có một con đường làng sạch đẹp, và lũ trẻ ở quê không còn bị “bắt ếch” mỗi khi đi học vào mùa mưa.
Mấy đứa cháu dễ thương, vui vì được diện quần áo mới
Điều khiến mình hạnh phúc nhất trong dịp tết năm nay là được đón giao thừa trọn vẹn cùng với ba mạ, được cùng ba mạ lễ Phật, tụng kinh, làm lễ giao thừa cầu an đầu năm trước bàn thờ Phật của gia đình. Và được cùng với ba mạ, các anh chị em và các cháu nhỏ ăn cơm trong không khí ấm cùng và đoạn tụ của gia đình trong những ngày đầu năm mới.
Đoàn tụ rồi lại chia ly! Về thăm nhà được có vài hôm rồi cũng phải chia tay, Mạ sụt sùi rơi lệ tiễn biệt con. Người ra đi mà lòng bịn rịn, thương ba mạ vì sau những ngày tết ấm cúng, con cháu sum vầy, chỉ còn lại hai ông bà trong căn nhà quạnh vắng. Thương lắm……..! Cầu chúc ba mạ luôn luôn được an vui, khỏe mạnh để sống mãi với chúng con, để cho anh em chúng con được hạnh phúc mỗi khi về thăm quê. 
Minh Nguyên

8 nhận xét:

Nặc danh nói...

Ai goi banh ma dep ri he? MN buoc day, dep thiet!hii. Xuan doan tu. Tet am cung!

Nặc danh nói...

em viet vay a xuc dong qua .nhung dc nhin may dau chau de thuong cua minh ,cam on em nha
anh se co gang nam nay se ve an tet ben ba me va gia dinh

Minh Nguyen nói...

Oh, anh có vào đọc bài nữa ah. Chúc anh luôn mạnh khỏe và sớm đoàn tụ với gia đình.

Nặc danh nói...

Hu hu e ghanh ty voi a qua! e cung xa que chung do nam nhu anh, nhung van chua duoc ve que doan tu voi ba ma trong cai tet, cai ngay dau nam a ah!
Doc bai anh ma e cam nhan, sau 15 nam dua con yeu quy cua minh tro ve doan tu trong ngay dau nam cung voi ba ma thi Di va Duong chac la hanh phuc lam lam phai kg anh. em cung ao uoc nhu vay lam ne hu hu...

Nặc danh nói...

Con duong lang dat do, het con duong lang nha con thuo nho, hoi do khong nhung "bat ech" nhung ngay mua ma lu nho con tu tap thi "truot patin" nua chu! Hihi. Cam on T ve bai viet
Nguyen Hieu

Minh Nguyen nói...

Chào Hiếu,
Lâu ngày quá hi. Hiếu bữa nay có lớn thêm tí nào không? :)
Vậy là quê của Hiếu cũng có con đường đất đỏ sình lầy thế ah.
Chúc Hiếu luôn an vui, học giỏi. Gởi lời thăm xứ Ấn nhé!

Kaguya hime nói...

Những cảm xúc đơn sơ, bình dị. Bài viết không hay bởi ngôn từ không có sự chau chuôt đầu tư, nhưng xúc cảm thì nhiều và chính từ những điều bình dị ấy. Tình cảm chân thành của MN làm cho tôi cảm động...tôi thấy nhớ nhà và thèm một bữa cơm gia đình ấm áp...và thấy thương ba mẹ nhiều hơn...

Minh Nguyen nói...

Cảm ơn Kaguya hime.
MN cảm thấy vui vì bài viết của mình đã đem lại những cảm xúc tích cực trong lòng bạn đọc.

Đăng nhận xét

 
Design by Wordpress Theme | Bloggerized by Free Blogger Templates
Khi sử dụng tài liệu từ blog này, vui lòng ghi rõ tên tác giả và nguồn tài liệu. Cảm ơn!