Khúc hát Quê Hương

Dữ liệu ở đây được truyền từ một nguồn khác, vì thế nếu bạn có đường truyền internet yếu thì vui lòng chờ trong giây lát. Sau khi nó truyền dữ liệu xong, bạn nhấp chuột vào nút play để thưởng thức. Chúc mọi điều an lành....

Khúc Hát Ân Tình

...

Hiểu và Cảm Thông

Hiểu nhau và cảm thông cho nhau trong các mối quan hệ xã hội là một vấn đề rất quan trọng. Nó góp phần giữ gìn và phát triển các mối quan hệ ấy ngày càng tốt đẹp hơn, có ý nghĩa hơn và đem lại nhiều niềm an vui và hạnh phúc hơn cho mọi người. Ngược lại, nếu mọi người không chịu hiểu và không cảm thông cho nhau gì chỉ làm cho nhau thêm đau khổ và dẫn đến sự đổ vỡ, chia lìa trong các mối quan hệ giữa cá nhân với cá nhân, giữa nhóm với nhóm cũng như giữa tập thể này với tập thể kia mà thôi. Trong thực tế của cuộc sống thường nhật, có đôi khi chỉ vì sự thiếu hiểu biết và không đủ cảm thông của người này đối với một vấn đề không quan trọng, một lầm lỗi nhỏ nhặt của người kia mà đã dẫn đến nhiều sự đổ vỡ không đáng có trong các mối quan hệ. Nguyên...

Nỗi Lòng Tu Đi

Sư thượng đường kể: Ngày xưa, có một con chó bị bệnh ghẻ lác, nên bị chủ quăng bỏ ra ngoài bờ sông. Cạnh bờ sông có một vị sư già sống trong một am cốc nghèo nàn, ngày ngày đi khất thực để sống. Trông thấy con chó đói bệnh, vị sư động lòng từ mẫn, đem về săn sóc, chia sớt cho nó phần ăn hàng ngày sư xin được, tắm rửa, xức thuốc cho nó. Chẳng bao lâu nhờ sự tấn tâm của sư mà con chó khỏi bệnh, lông lá mọc lại trên thân, trở thành một anh chó bảnh bao, dễ nhìn. Nhà sư đặt tên nó là "Tu Ði", có ý muốn thọ ký nó phát tâm tu hành để chuyển nghiệp chó. Nhưng từ khi khỏi bệnh, Tu Ði đâm ra ưa lêu lổng. Nó tìm gặm những cục xương của người ta vứt bên bờ sông, và bỗng thấy hết ưa mùi vị tương chao của nhà sư tốt bụng, người đã cứu tử nó. Ngày ngày nó...

Trái Tim Của Mẹ

Ngày xưa, có một cậu bé ở với mẹ trong một túp lều ven rừng. Ngày ngày cậu đi vào rừng hái củi bán để nuôi mẹ. Mẹ cậu ở nhà nấu cơm, vá áo, chăm sóc những luống rau. Hai mẹ con sống nghèo nàn hẩm hút, nhưng không kém vẻ đầm ấm, bởi vì tình thương của mẹ vốn đã là điều kiện cần và đủ cho một con người. Nhưng cậu bé lớn dần và bắt đầu đi xa hơn trong những buổi kiếm củi. Hồn cậu cũng bay xa hơn trong những mộng ước, mong chờ. Cho đến một chiều nọ, trên đường hái củi cậu bắt gặp một bóng hồng thiếu nữ bên suối biếc. Kể từ hôm ấy, bát cơm nguội trên tay mẹ âu yếm đưa cho cậu ăn đỡ đói lòng mỗi khi trở về, không còn hương vị nữa. Cậu bắt đầu tiếc nhớ bâng khuâng, người trở nên thờ thẫn, mất hồn. Bà mẹ lo lắng hỏi han, cậu gắt gỏng với mẹ. Tình yêu hay đúng hơn, sự mê gái, đã làm cậu lú lẫn mê muội...

Người Ngày Xưa

Sinh là một anh học trò nghèo kiết xác tha phương cầu học. Anh ở trọ trong một ngôi chùa, ngày đêm dùi mài kinh sử để ứng thí. Quan huyện sở tại cũng là người xứ khác bổ nhiệm đến, thường lui tới chùa vì quan rất mộ đạo. Quan có một cô con gái tuổi độ trăng tròn, nhan sắc mỹ miều diễm lệ. Một hôm nhân ngày lễ Vu lan, cô gái theo cha đến chùa. Vừa trông thấy người ngọc, Sinh ôm lòng thầm yêu trộm nhớ. Nhưng chàng đã có vợ con ở quê nhà, lại thuộc gia đình nghèo khó, mà nàng thì đang độ xuân xanh, lá ngọc cành vàng. Chuyện lương duyên thật khó nỗi ước mơ. Mối tình bị chướng duyên ngăn trở càng thêm nồng nàn thắm thiết, mặc dù chưa một lời trao đổi, tình yêu chỉ đơn phương. Chàng đành nuốt nước bọt ngâm câu "tình tuyệt vọng": Lòng ta chôn một khối tình Tình trong giây phút mà thành thiên thu....

Tình Thương Yêu

Xã hội hiện tại không chỉ có vật chất dồi dào, mà còn có cả những người trí thức tiến bộ, những nhà văn kiệt xuất, những diễn giả tài năng, những triết gia, những chuyên gia tâm lý, những nhà khoa học, những bậc chân tu làm cố vấn, những nhà thơ tài hoa và những nhà lãnh đạo rất tài ba. Mặc dù vậy, thế giới hiện tại vẫn chưa có được sự thanh bình và an vui thực sự. Một vài thứ vẫn bị thiếu thốn. Thứ đang thiếu ấy là lòng thương yêu và sự thiện chí ở trong tâm mỗi người....

Khúc Ruột Đau Thương

Ôi, đau thương khúc ruột miền Trung!Nắng cháy, mưa dầm, bão lụt luôn.Hôm nay cơn bão ngoài khơi ấyĐã nhấn chìm biết mấy ngư dân.Khi đoàn thuyền cứu nạn tiến vào bờKhắp bến cảng ngập tràn trong nước mắtKhóc mừng vui vì người thân còn sốngLệ tuôn trào trong đau khổ biệt ly.Vợ tìm chồng, con tìm cha, tuyệt vọng.Mẹ tìm con trong tiếng khóc nghẹn ngào.Đau thương ấy, ai cầm được nước mắt?Mất mát này sao bù đắp, người ơi?!Anh đi rồi để lại vạn sầu thương,Đàn con côi phải dầm sương dãi nắng,Và vợ hiền, ôi! cay đắng ngậm ngùi.Còn mẹ cha cùng đàn em thơ dạiBiết nhờ ai chăm sóc, tựa nương?Đoạn trường kiếp sống bi thương quá!Bao giờ hết khổ, hởi miền Trung?!- Minh Nguyên -Gởi đến những nạn nhân của cơn bảo lớn ở miền Trung, 05/2...

Đạo Lý Vô Thường

Hầu như tất cả mọi người đều muốn bám víu, nắm chặt lấy những gì đã tạo ra, đã nắm bắt được, và chỉ buông lõng chúng sau khi trút hơi thở cuối cùng. Thật ra thì lúc ấy không phải chúng ta chủ động buông lõng chúng mà tại vì chúng ta không còn đủ sức để nắm giữ nữa. Vì “lực bất tòng tâm” vậy. Suốt đời chúng ta luôn cố tâm giữ lấy những thứ mà mình sở hữu. Nhưng mọi sự vật, hiện tượng trong cuộc sống đều ở trong trạng thái động. Chúng luôn luôn vận động, biến đổi và lưu chuyển không ngừng. Mọi thứ có rồi lại không, tụ rồi lại tan, thành rồi lại hoại,… Tất cả như áng mây trôi, như bọt nước nỗi, không có gì là bền vững cả. Phật giáo gọi sự biến đổi ấy là Vô thường....

Giận: Một Sức Mạnh Để Chuyển Đổi

Trong muôn vàn những cảm xúc phức tạp lẫn tinh tế của con người, thật khó có thể tìm thấy một xúc cảm nào gây xáo động hơn sự tức giận. Trong công việc của một nhà trị liệu, tôi thường nghe những mâu thuẫn trong tư tưởng về sự tức giận mỗi ngày. Người ta nói rằng: “Tôi cảm thấy giận chồng/vợ tôi, tôi cảm thấy giận bạn tôi, giận con tôi, giận ông chủ của tôi,…”. Và “tôi đã đọc những cuốn sách tôn giáo, trong đó dạy rằng chúng ta không nên tức giận, tức giận là phiền não, là độc tố, là tội lỗi. Hoặc, tức giận là một sự che đậy cho những cảm xúc thực của chúng ta, như là sự lo sợ. Đúng ra tôi không nên tức giận. Nhưng tôi đã tức giận”. Thật là quá gò ép khi cảm thấy rằng có những điều lẽ ra chúng ta không nên để cho nó xảy ra. Sự thật là chúng...

Giận: Một sức mạnh để chuyển đổi

Trong muôn vàn những cảm xúc phức tạp lẫn tinh tế của con người, thật khó có thể tìm thấy một xúc cảm nào gây xáo động hơn sự tức giận. Trong công việc của một nhà trị liệu, tôi thường nghe những mâu thuẫn trong tư tưởng về sự tức giận mỗi ngày. Người ta nói rằng: “Tôi cảm thấy giận chồng/vợ tôi, tôi cảm thấy giận bạn tôi, giận con tôi, giận ông chủ của tôi,…”. Và “tôi đã đọc những cuốn sách tôn giáo, trong đó dạy rằng chúng ta không nên tức giận, tức giận là phiền não, là độc tố, là tội lỗi. Hoặc, tức giận là một sự che đậy cho những cảm xúc thực của chúng ta, như là sự lo sợ. Đúng ra tôi không nên tức giận. Nhưng tôi đã tức giận”. Thật là quá gò ép khi cảm thấy rằng có những điều lẽ ra chúng ta không nên để cho nó xảy ra. Sự thật là chúng ta không thể điều khiển được những xúc cảm của ta,...

Page 1 of 5512345Next

 
Design by Wordpress Theme | Bloggerized by Free Blogger Templates
Khi sử dụng tài liệu từ blog này, vui lòng ghi rõ tên tác giả và nguồn tài liệu. Cảm ơn!