Tấm lòng người mẹ quê
Tình mẹ là một tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao quý. Tất cả mọi người mẹ trên cõi đời này đều thương yêu con của mình, đấy là bản tính, là thiên tư của người phụ nữ. Chính nhờ tình thương của mẹ mà người con được lớn lên, được trưởng thành..
Đem sự hòa hợp, an vui đến nơi làm việc
Hầu hết mọi người đều dành phần lớn thời gian trong ngày ở nơi làm việc. Vì thế, hợp nhất sự thực hành giáo pháp với hoạt động lao động hằng ngày của chúng ta là vấn đề quan trọng.
Tình Mẹ Và Quê Hương
Mẹ và quê hương là hai hình ảnh luôn luôn gắn bó mật thiết với nhau. Nghĩ về mẹ là tự nhiên chúng ta nhớ đến quê hương. Cũng vậy, mỗi khi chúng ta tưởng nhớ đến quê hương là hình ảnh mẹ hiền cặm cụi, chịu thương chịu khó lại hiện về trong tâm trí.
Mãi Mãi Trẻ Trung
Sự trẻ trung không hoàn toàn phụ thuộc vào tuổi tác. Nó là một trạng thái của tâm hồn, là biểu hiện của lòng nhiệt huyết, là đặc tính của trí tưởng tượng, là sự vượt trội của lòng dũng cảm đối với tính nhút nhát,
Con đi trường học, mẹ ...!
Nhớ Quê
Tóc xanh điểm bạc, người xưa vẫn chờ
Người đi đi mãi đến giờ
Bao năm vẫn nặng lời thề hôm nao.
Thanh minh – tiếng lòng xôn xao gọi
Bước vui theo khúc hát trở về
Dân mình nghèo nhưng ấm tình quê
Trầu xanh ai têm, nồng cay từng miếng
Gọi mời nhau, tay xiết chặt bàn tay.
Lúng liếng mắt xanh, mớ ba mớ bảy
Thướt tha em trong chiếc nón ba tầm
Khúc hát xa quê, say lòng kẻ nhớ
“Người ơi, người ở đừng về..”
Mẹ
Con run run xiết chặt vai gầy
Năm tháng đong đầy
Ngấn lệ
Giọt yêu thương!
Líu ríu chuyện trò không đầu không cuối
Vỗ về con như thủa còn thơ.
Thương người
Xót xa cuộc đời.
Lận đận một góc trời
Liêu xiêu dáng Mẹ
Cô đơn
Vệt thời gian!
Lời Ru Của Mẹ
Đã nghe tiếng mẹ ru hời thiết tha
Chứa chan lòng mẹ bao la
Ngọt thơm dòng sữa mặn mà lời ru
Ầu ơ ngọn gió mùa thu,
Cho con yên giấc lời ru miệt mài
Thương con thức suốt đêm dài
Đong đưa cánh võng mẹ hoài bên con.
Lờ ru là cả nước non
Con yêu Tổ quốc, cội nguồn là đây
Qua bao gian khó tháng ngày
Nhọc nhằn nên nỗi vai gầy mẹ ơi.
Xa rời cánh võng vòng nôi
Nay con khôn lớn qua thời ấu thơ
Nhưng từ trong những giấc mơ
Lời ru của mẹ vẫn ầu ơ vọng về….
- Thi Phan -
Mùa thu, những khắc khoải réo gọi
Có Bi Quan Không Khi Thấy “Đời Là Bể Khổ”
Tứ nhiếp pháp
Hương sắc trong tình yêu
“Làm sao định nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn tôi bằng nắng nhạt
Bằng mây và gió nhẹ hiu hiu”
“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau?”
- Một khi đã yêu ai thì khi gặp được người ấy, trong lòng cảm thấy vui sướng và hạnh phúc vô cùng.
- Khi xa người ấy thì buồn, nhớ và luôn nghĩ về người ấy, muốn được gặp người ấy.
- Luôn muốn giúp đỡ người ấy và muốn đem hạnh phúc đến cho người ấy.
- Và một biểu hiện rất quan trọng, cũng là đầu mối của mọi rắc rối trong tình yêu, đó là muốn người ấy là của riêng mình, thuộc về một mình mình mà thôi.
Tình yêu đôi khi che lấp và chiến thắng cả lý trí của con người, nó khiến người ta trở nên không còn đủ sáng suốt nữa, tình trạng đó thường được gọi là “si tình”. Jacques Bénigne Bossuet đã từng nói: “Con tim có những lý lẽ mà lý trí không thể nào hiểu nổi”. Sức mạnh của tình yêu vượt lên trên những lý lẽ thường tình.
Vậy, có cách nào để có thể làm giảm đi vị đắng trong tình yêu, làm cho tình yêu càng ngọt ngào hơn không? Quả thật đây là một vấn đề vô cùng khó. Để có thể tìm ra được hướng giải quyết cho vấn đề này, thiết nghĩ chúng ta nên tìm hiểu về bản chất của tình yêu.
- Minh Phú -
Dâng Mẹ
Chiều xuống nghiêng nghiêng khóm trúc gầy
Lạc lõng chim về dăm cánh nhỏ
Mẹ còn tựa cửa ngắm mây bay
Con biết mẹ từng thương nhớ lắm
Từng tha thiết đợi dậm đường xa
Phương nào biền biệt cha con đó
Để tháng năm về bạc tóc mây
Nhưng người đi mãi đi đi mãi
Con, vợ nào cha có đoái hoài
Mẹ dù gắng gượng nuôi con nhỏ
Mẹ dấu con sao được ngậm ngùi
Lòng con yêu mẹ đau từng bữa
Mẹ đứng lặng nhìn mây trắng bay
Đời như tắt nắng trong hồn mẹ
Môi nở đâu còn sắc thắm tươi
Đàn con chiu chít chưa khôn lớn
Một bữa đầu xuân ủ rủ ngồi
Cạnh chiếc quan tài hăng gỗ mới
Gục dầu cha khóc chuyện chung đôi
Đến nay cha hiểu thì mẹ đã
Mẹ đã nghìn thu cách biệt rồi!
Tuổi còn xanh con mẹ nào đâu tội
Sao bỗng muôn đời chịu cút côi?
Em khát sữa từng đêm đêm gọi
Cha ủ tình thương hát "ạ ơi"
Nhưng giọng u buồn hơi tắt nghẹn
Cha thường lẩm bẩm "Ới mình ơi"
Chuyện cũ ngày xưa sầu những thế
Bây giờ... mẹ hỡi! khổ mười mươi!
Sau một trăm ngày khi mẹ chết
Tục huyền: cha cưới vợ mẹ ơi
Cha bảo "Con cha còn dại lắm
Để dì về dạy dỗ, cơm nuôi ...
Con biết đời con rồi sẽ khổ
(Lạ gì "con cậu với con tôi")
Năm tháng qua dần năm tháng cũ
Lòng sầu thương nhớ mẹ không nguôi
Chiều chiều cha đứng trông về núi
Tìm bóng mẹ sau ánh mặt trời
Cửa nhà chăm sóc đàn em đó
Còn biết ai người gánh một vai ?
Dì con mỗi lúc tình hờ hững
Mà phận con thời dám trách ai
Mẹ ơi đau sót dâng từng bữa
Trên đám đầu xanh trẻ lạc loài!
Thương cha nhớ mẹ lòng con chết
Trong tuổi hoa niên buổi thiếu thời
Hôm nay nhớ mẹ con ngồi viết
Chuyện cũ ngày xưa để ngậm ngùi
Gió lạnh thẩm buồn lời mẹ trối
"Mẹ đi ... con ở ... gắng con ơi"
Tuyết Linh
Source: http://www.nolaviet.com/
Dâng Mẹ
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương,
Con nhớ mẹ suốt canh trường khắc khoải,
Ơn dưỡng dục mẹ ôi ! Sao xiết kể,
Công sinh thành con nghĩ : quặn lòng đau.
Gốc mai già xơ xác đã từ lâu,
Chơ vơ đứng giữa đường đời gió lộng.
Dòng sông chảy : ấy đời con trong mộng,
Lững lờ trôi..., trôi mãi đến bao giờ ?
Có những đêm con thiêm thiếp trong mơ,
Con mơ thấy hồn con về thăm mẹ.
Được ấp ủ trong tình thương của mẹ,
Mảnh hồn con ấm dịu biết bao nhiêu ?
Bốn phương trời con tìm kiếm đã nhiều,
Nhưng không có một tình yêu của mẹ.
Vu lan đến cõi lòng con quạnh quẽ,
Bóng người xưa như phảng phất đâu đây.
Một chiều thu lạnh dâng bát cơm đầy,
Tình nghĩa ấy, mẹ ôi ! bao thấm thía.
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ,
Đức cù lao muôn một trả chưa xong.
Thơ của HT Thích Quảng Độ
Mùa Vu lan Quý mão (1963)
Mẹ
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngả nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !
- Đỗ Trung Quân -