Có một cô gái sắp đến ngày lên xe hoa, hỏi mẹ mình một câu:
- Mẹ ơi, sau khi kết hôn, con nên làm như thế nào để có thể nắm giữ được tình yêu, hả mẹ?
- Con ngốc, tình yêu làm sao có thể nắm giữ được? Người mẹ ngạc nhiên phản vấn.
- Vì sao tình yêu sao không thể nắm giữ thế mẹ? Cô con gái truy vấn.
Người mẹ nghe câu hỏi của con gái, hiền từ mỉm cười, rồi chậm rãi vốc từ dưới đất lên một nắm cát, đưa lên trước mặt con gái.Cô con gái nhìn vào tay mẹ, phát hiện thấy cát trong lòng bàn tay mẹ rất đầy, không có rơi rớt hạt nào cả.
Tiếp theo đó, người mẹ dùng sức nắm chặt hai tay lại, những hạt cát từ trong tay mẹ lập tức tuần tự theo kẽ hở chảy xuống. Đợi lúc mẹ mở tay ra, thì nắm cát vốn rất đầy đã không còn được bao nhiêu hạt nữa, hình dáng tròn đầy ban đầu cũng sớm bị lép chẹp đi, chẳng còn tí đẹp đẽ nào đáng nói nữa.
Cô con gái nhìn những hạt cát trong tay mẹ, hiểu ra một điều gì đó rồi gật gật đầu.
Thực ra, từ hình ảnh nắm cát, người mẹ muốn khuyên bảo con gái mình rằng: Tình yêu không nên cố nắm giữ, càng muốn nắm giữ tình yêu của mình, thì càng dễ đánh mất chính mình, đánh mất nguyên tắc, đánh mất sự bao dung và tha thứ mà giữa hai bên cần gìn giữ, tình yêu cũng sẽ vì vậy mà trở nên méo mó, xấu đi.
Mỗi một người đều mong rằng chính mình mãi mãi có được tình yêu hạnh phúc viên dung, vậy thì chúng ta đừng ngại, hãy học lấy hình ảnh nắm cát để mà đối xử với tình yêu của mình, hãy trân trọng, giữ gìn, tình yêu nhất định sẽ đẹp đẽ, trọn vẹn.
Bạch Sa dịch
Theo http://wenwen.soso.com
Mẹ- biển khơi!
Mắt mẹ mờ lắm ưu tư…
Lồng trong gió
tiếng thở dài
nhớ mẹ.
Bên nồi gạo canh thâu
tiếng bằm rau
nhiệm mầu.
Ngoài mưa
mẹ rút rơm
gió bảo
mẹ đang rút tình thương yêu,
rút sức sống
dạt dào
cho con.
Nhăn
nheo
khô
héo
xác
xơ.
Mắt mẹ mờ
lắm
ưu tư
lo cho đời con sức sống không cùng.
Ôi! Lòng mẹ, biển khơi!
Phước Tâm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét