Gặp em tôi nhớ về tôi năm nào

Huynh đệ trong ngày giỗ tổ
Cuối tuần qua, trong chuyến đi cứu trợ lũ lụt cho đồng bào ở xã Tân Hộ Cơ, một xã thuộc vùng biên giới của tỉnh Đồng Tháp, trên đường trở về, tôi cùng với đoàn ghé thăm chùa Tâm Thành, tỉnh Đồng Tháp. Chùa Tâm Thành là một ngôi chùa nghèo, trong trận lũ lụt vừa qua, chùa cũng đã bị thiệt hại khá nặng, bị tốc mấy mái tôn của nhà tăng và nhà khách. 
 
Tuy nhiên, điều để lại dấu ấn trong lòng tôi không phải là khung cảnh ngôi chùa, mà là hình ảnh mấy chú tiểu dễ thương ở trong chùa. Thấy đoàn chúng tôi vào thăm chùa, các em bước ra, kính cẩn chắp tay vái chào, miệng niệm danh hiệu Phật trông thật dễ thương làm sao! Sau khi chào đón khách, các em tự động đi lấy ly tách, pha nước mời khách. Nhìn điệu bộ dễ thương và những cử chỉ nhẹ nhàng, ngăn nắp của các em, bỗng hình bóng của tôi ngày xưa hiện về trong tâm trí. Tôi thấy trong các em có hình bóng của tôi. Phải rồi! Tôi ngày xưa cũng nhỏ nhắn, cũng có chỏm tóc xinh xắn trên đầu, cũng kính cẩn chắp tay chào mỗi khi khách đến thăm và cũng lon ton đi pha nước mời khách. Lúc đó đời sống sinh hoạt trong chùa của tôi khó khăn lắm, tuy là ở thành phố nhưng vì ở Huế rất nhiều chùa nên năm thì mười họa, khi gia đình Phật tử hữu sự họ mới đến chùa thăm hoặc là mời quý thầy đi tụng kinh, làm lễ. Còn nhỏ như những chú tiểu của chúng tôi thì chỉ có ở nhà giữ chùa, quét dọn, chứ không ai mời đi ăn kỵ, ăn giỗ gì cả, hihi. Sau khi quý thầy đi làm lễ cho gia đình họ xong, Phật tử đến chùa lễ tạ thì chỉ là nãi chuối, bó hoa, gia đình nào khá giả lắm thì cũng dường đôi ba trăm bạc, và số tiền đó thì dùng vào các sinh hoạt phí hằng ngày của chùa. Còn việc Phật tử đến thăm chùa mà cho các chú tiểu như tôi đôi bà đồng bạc để gọi là “Mua sách vở, bút mực” hay là “ăn quà, uống nước khi đi học - vì chúng tôi còn nhỏ tuổi mà” thì đấy là chuyện “Xưa thật là xưa!”. Do vậy, mọi chi phí cá nhân, tuy chỉ là những nhu cầu rất khiêm tốn, như là may áo quần mỗi khi áo quần đã bị cũ rách, mua dép mỗi khi dép đứt, mua kem bóp đánh răng, bột giặt đều phải xin tiền ba mẹ. Nhưng hầu hết các chú tiểu ở Huế như chúng tôi đều được sinh ra “trên cục đất cày”, đều xuất thân từ những gia đình nông dân nghèo, cho nên ba mẹ cũng đâu có khá giả để chu cấp đầy đủ cho chúng tôi.
Giờ nhìn các em, tôi nhớ lại cuộc sống của mình ngày xưa, khiến trong lòng trào dâng niềm thương yêu vô hạn. Tôi biết các em đang chịu nhiều thiếu tôn, khổ cực, tôi biết các em thiếu tình thương, cũng như tôi ngày xưa vậy. Tôi bây giờ đã đủ lớn, đã có thể sống tự lập, không còn xin tiền ba mẹ nữa. Tuy không có gì đáng tự hào, nhưng ít ra thì tôi cũng có thể trang trãi những sinh hoạt phí bằng chính khả năng và sức lao động chân chính của mình, không còn làm phiền ba mẹ, không chiều lụy hay lệ thuộc vào ai, đấy là một điều hạnh phúc! Chính vì cảm thương các em, và cũng là cảm thương với chính tôi ngày xưa, nên tôi đã đến bên các em, hỏi thăm và động viên các em và không quên thể hiện tình thương ấy bằng một món quà nho nhỏ, xem như là món quà tình thần của tôi dành cho các em.
Cầu chúc các em luôn được bình an, gặp nhiều thuận duyện trong cuộc sống và có đủ nghị lực, đủ kiên định để vượt qua những chông gai, những chướng duyên trong cuộc sống tu hành của mình.
Thương các em nhiều!
Minh Nguyên

2 nhận xét:

Dung Ngoc nói...

Hình như ..., hình như có lẽ em của ngày xưa nhỏ nhắn và xinh xắn hơn em của ngày nay ...

Bởi vì em ..., từ ngày rời chốn quê xưa ấy ... "hương đồng, gió nội đã bay đi ít, nhiều", đúng không MN?

Minh Nguyen nói...

Hihi,
Em năm xưa đúng là nhỏ nhắn, xinh xắn vì em còn nhỏ tuổi. :) Em bây chừ "hương đồng, gió nội" vẫn chưa bị bay đi mất, chỉ có điều em bây chừ già rồi, đầu hai thứ tóc rồi, hihi, nên ngoại hình khác xưa, còn về tâm thức thì đúng là có khác xưa, nhưng chỉ có thêm, chứ cái phần "hương đồng gió nội" vẫn không bị mai một đi, không bị bớt xén đi đâu ah.
Chị cũng văn thơ lai láng hi! Đúng là giáo viên văn có khác.

Đăng nhận xét

 
Design by Wordpress Theme | Bloggerized by Free Blogger Templates
Khi sử dụng tài liệu từ blog này, vui lòng ghi rõ tên tác giả và nguồn tài liệu. Cảm ơn!