Tình thương không điều kiện


Một người lính đang trên đường trở về nhà từ ngoài chiến trận, từ San Francisco anh ta gọi điện thoại cho ba mẹ mình ở quê nhà:

- Thưa ba mẹ, con đang trên đường về nhà. Nhưng con có một chuyện muốn thưa với ba mẹ. Con có một người bạn và con muốn đưa anh ấy về nhà cùng với con.

- Vâng, hãy dẫn anh bạn của con về nhà, ba mẹ sẵn lòng đón tiếp.

- Có một vài điều ba mẹ nên biết trước về anh ấy, người con trai nói tiếp, anh ta bị thương nặng trong lúc chiến đấu. Anh ta phải đi bằng nạng vì bị mất một cánh tay cùng với một cái chân. Anh ta không còn nơi nào để đi, nên con muốn anh đến sống với chúng ta.

- Ba mẹ chia sẽ điều đó với con, con trai ạ. Có thể chúng ta sẽ giúp anh ấy tìm một nơi nào đó để sống.

- Không, thưa ba mẹ, con muốn anh ấy sống với chúng ta.

- Con trai, người cha nói, có lẽ con không hiểu hết điều con đang yêu cầu. Một người khuyết tật như thế sẽ là gánh nặng vô cùng kinh khủng đối với cuộc sống của chúng ta. Chúng ta có cuộc sống riêng của mình, và chúng ta không để những điều như thế ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta được. Cha nghĩ con nên về nhà một mình và hãy quên người bạn ấy đi. Tự anh ta sẽ tìm ra lối sống cho bản thân.

Ngay khi đó người con trai gác máy. Cha mẹ anh ta không còn nghe gì từ phía anh nữa.

Tuy nhiên, ít ngày sau đó họ đã nhận được một cuộc gọi từ sở cảnh sát của San Francisco. Họ được cảnh sát báo cho biết là con trai của họ đã chết do rơi xuống từ một tòa nhà. Cảnh sát tin đấy là một vụ tự tử. Hai vợ chồng đã bay đến San Francisco trong niềm đau thương vô hạn. Họ được đưa đến nhà xác của thành phố để nhận dạng thi thể của con trai mình. Họ đã nhận ra con trai. Nhưng họ càng kinh hãi và đau khổ tột cùng hơn khi họ khám phá ra điều mà họ không hề biết, con trai của họ chỉ còn lại một cánh ta và một cái chân.

Người cha và người mẹ trong mẫu truyện này cũng giống như nhiều người trong chúng ta. Chúng ta dễ dàng thương yêu ai đó khi họ là những người có ngoại hình đẹp đẽ hoặc là người có thể đem lại niềm vui cho những người xung quanh. Nhưng chúng ta lại không thích những người gây phiền phức cho chúng ta hoặc làm cho chúng ta khó chịu. Chúng ta muốn tránh xa những người không khỏe mạnh, không xinh đẹp và không khôn khéo như chúng ta.

Tazzy Corner

Minh Nguyên dịch

Nguồn: http://vr-zone.com

1 nhận xét:

Diệu Từ nói...

Theo kon thì:
Anh người lính này chưa thật sự hiểu về cha mẹ của mình. Tại sao ko thẳng thắn đối mặt với vấn đề mà lại dẫn dắt nó đưa quá xa như vậy, để rồi cha mẹ anh phải hiểu lầm như thế. Thẳng thắn ko phải là quá khó khăn nếu như ta biết cách thực hiện nó. Với tất cả niềm yêu thương vô bờ bến của cha mẹ đối với anh ta thì chắc chắn mọi chuyện sẽ ko diễn ra như kết cục của truyện. Thật ko nên chút nào.
Về phía cha mẹ của anh lính cũng ko hẳn là ko đúng bởi: có thể cha mẹ đó nghĩ rằng người con trai của mình đang mắc chứng bệnh “gay” gì đó chăng (híhí)! Tại sao lại phải dẫn về nhà và chung sống với người con trai như thế, thật là kì quặc mà. Còn nếu xét về lòng thương người của anh lính thì ta cũng có thể tìm một nơi tốt hơn, phù hợp hơn để giúp anh sống thật tốt. Đâu hẳn phải chung sống mới là giúp họ, có khi lại gây cho họ một ảnh giác thương hại rồi sẽ đẩy mọi chuyện đi theo một hướng khác. Phức tạp hơn nhiều.
(Đây chỉ là nhận xét chủ quan của bản thân kon, mong được hướng dẫn thêm, hìhì.)
Câu truyện kết thúc ko có hậu gì hết à!

Đăng nhận xét

 
Design by Wordpress Theme | Bloggerized by Free Blogger Templates
Khi sử dụng tài liệu từ blog này, vui lòng ghi rõ tên tác giả và nguồn tài liệu. Cảm ơn!