Đức Phật Của Tôi

Lúc 6 tuổi tôi đã theo các anh của tôi đi sinh hoạt Gia đình Phật tử. Cũng như những đứa trẻ cùng trang lứa khác, lúc đầu tôi đến chùa chỉ bởi ham vui. Vì đến chùa được đùa vui, ca hát, nhảy múa, thỉnh thoảng còn được ăn trái cây, bánh kẹo nữa chứ. Và khi ấy trong tâm tưởng tôi, đức Phật như là vị thần trong các truyện cổ tích, thường giúp đỡ người lành và trừng trị kẻ ác, lại còn cho trẻ con bánh kẹo nữa. Tôi đã đến với đạo Phật như thế đấy.
Dần dần tôi được học hỏi giáo lý, được học về lịch sử đức Phật, được tụng đọc những bài kinh Phật. Và từ đó chân dung về đức Phật đã được phác họa trong tâm trí tôi. Đức Phật của tôi cũng có đủ các công hạnh, các hảo tướng, các thần lực. Nhưng trong đó, nổi bật lên trên tất cả đó là một đức Phật hiếu hạnh vẹn toàn. Trong khi học lịch sử đức Phật, đến đoạn đức Phật trở về hoàng cung cảm hóa phụ hoàng, tôi vô cùng cảm phục. Càng cảm phục hơn khi Ngài đích thân kề vai gánh kim quan của phụ hoàng đến giàn hỏa thiêu. Thật là một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ. Chưa có một vị giáo chủ nào làm được điều đó.
Rồi đến một mùa Vu lan, lúc ấy tôi 13 tuổi, tôi được tụng kinh Báo Ân Cha Mẹ, tụng đến đoạn 10 ân đức của cha mẹ, tôi cảm thấy trong tôi có một cảm giác lạ, như là có một dòng điện đang chạy trong người tôi, khắp châu thân tôi rung động lạ thường. Cảm giác này kéo dài và còn dư âm cho đến cuối thời tụng kinh. Tôi rung động vì cảm phục trước những lời dạy tinh tế, thấu tình đạt lý của đức Phật. Sự rung động của tôi còn vì thẹn với lòng mình, vì mặc cảm tội lỗi bất hiếu của mình đối với cha mẹ. Mặc cảm tội lỗi bởi mình chưa giúp gì được cho cha mẹ mà lại còn vòi vĩnh, nũng nịu, hờn trách đủ điều. Kể từ đó, tấm gương hiếu hạnh của đức Phật cùng những lời dạy của Ngài về hạnh hiếu đối với cha mẹ đã gieo vào tâm thức tôi một hạt giống mới, trong tôi bắt đầu nuôi chí nguyện xuất gia. Bởi tôi nghĩ, chỉ có xuất gia học đạo mới có thể báo đáp được phần nào công ơn trời biển của cha mẹ. Không lâu sau đó tôi đi theo chí nguyện mà mình đã nung nấu. Cho đến bây giờ, đức hạnh mà tôi kính ngưỡng nhất ở đức Thế Tôn vẫn là hiếu hạnh. Có thể có người sẽ cười thầm khi biết tôi phát tâm xuất gia chỉ bởi muốn làm một người con hiếu thảo, muốn noi theo hạnh hiếu của Phật. Nhưng thưa bạn, đối với tôi, làm người con hiếu thảo quả là không đơn giản.
Ngưỡng mong chư Phật gia hộ, thầm giúp cho con có thêm sức mạnh để con có thể tu tập trọn vẹn, để con có thể học theo gương sáng của Ngài, làm một người con hiếu thảo.

Minh Nguyên

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Design by Wordpress Theme | Bloggerized by Free Blogger Templates
Khi sử dụng tài liệu từ blog này, vui lòng ghi rõ tên tác giả và nguồn tài liệu. Cảm ơn!